Người vô tình người đặt trong ta nổi nhớ
Để đêm về ta vô cớ làm thơ
Ta vô tình đặt lên những ước mơ
Đề tháng ngày cứ bơ vơ chờ đợi
Ta âm thầm trách đời vô cớ
Nhớ thương hoài một hình bóng vu vơ
Muốn quên đi để khỏi hửng hờ
Nhưng sao lòng vẫn mãi thẩn thờ
Để bây giờ một mình ta vơ bơ .